Nhảy đến nội dung
x
thamquan-bao-tang

Hành trình đến với bảo tàng

Ắt hẳn, bất cứ ai trong chúng ta, khi đi tham quan “Bảo Tàng Chứng Tích ChiếnTranh” đều có một cảm giác như tôi. Thương tâm, đau xót…và bức xúc khi thấy những bức ảnh, những tư liệu, số liệu về cuộc chiến tranh mà dân tộc đã trải hoa hơn hàng thập kỷ qua.

Tội ác của chủ nghĩa đế quốc đã gây ra thật là ghê sợ. Họ - Nước Mỹ tiến bộ, luôn cho mình là đi đầu trong các vấn đề dân quyền và nhân quyền, họ luôn ca ngợi dân chủ, tự do nhưng chính họ đã chà đạp lên tất cả những gì mà họ đã nói. Họ sẵn sàng tàn sát, giết chóc hàng vạn đồng loại của họ để tranh giành nhau những chiếc huân chương chiến tích vô nghĩa.

Image removed.

Đến khi hòa bình Việt Nam thiết lập, họ chỉ phủi tay nói rằng “I was wrong, I am sorry” như vậy là kết thúc hay sao? Mất mát quá lớn, nỗi đau quá lớn chỉ một lời xin lỗi là kết thúc hay sao? Từ những năm cấp II, cấp III, tôi đã được học về lịch sử chống đế quốc giành độc lập dân tộc, được tìm hiểu về những trận đánh hào hùng của dân tộc, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với lịch sử không phải bằng những con số vô tri vô giác trong sách giáo khoa, lần đầu tiên tôi thấy được chiến tranh tàn khốc đến vậy, lần đầu tiên tôi thấy mình ở gần cuộc chiến đến vậy, và cũng là lần đầu tiên tôi biết cảm giác phẫn uất, căm ghét chiến tranh – điều mà tôi không tài nào tìm được ở những quyển sách giáo khoa khô khan kia. Đặt chân đến “Bảo Tàng Chứng Tích Chiến Tranh” đã làm sống dậy trong tôi những cảm xúc chân thật nhất về “Nỗi đau của chiến tranh”. Khi tham quan nơi đây tôi có cảm giác như thời gian trôi ngược trở lại để đưa tôi vào thời kỳ đấu tranh hào hùng, gan góc của người Việt Nam với bao nhiêu năm nằm gai nếm mật mong giành lại độc lập tự do cho quê hương đất nước.

hinh3

Từng bức ảnh, từng hiện vật nơi đây đã nói lên chiến tranh ác liệt thế nào và người dân Việt Nam kiên cường, bất khuất, yêu chuộng hòa bình đến nhường nào.Lần lượt tham quan các gian phòng trưng bày của Bảo Tàng, tôi không khỏi chạnh lòng trước những mất mát mà nhân dân ta đã trải qua và phải chịu đựng. Đó là những cuộc thảm sát dã man sát hại hàng trăm đồng bào vô tội ở Sơn Mỹ. Đó là những mất mát không gì có thể bù đắp khi hàng ngàn gia đình, mảnh ruộng, vườn cây tiêu điều dưới làn mưa bom bão đạn của bọn Đế quốc. Và hơn hết là nỗi đau sâu thẳm trong tinh thần khi chiến tranh đã qua đi hơn 35 năm mà nhiều thế hệ vẫn phải gánh chịu những di chứng sót lại của nó” Chất độc màu da cam”, “Bom mìn sót lại”. Đi khắp các gian phòng trưng bày chứng tích, tôi dừng lại thật lâu tại gian phòng trưng bày Sự Thật Lịch Sử. Rất đông người, như tôi, đứng lặng trong xúc động. Không ai bước vội qua những tấm ảnh đã ngả màu theo năm tháng. Tôi thực sự sốc khi nhìn thấy cảnh người dân vô tội bị giết hại, cảnh máy bay rải chất độc màu da cam, cảnh người Mỹ tra tấn tù nhân…qua những bức ảnh trưng bày. Ấn tượng nhất với tôi là bức tranh lính Mỹ - Sư Đoàn 25 Bộ Binh xách trên tay một mảnh xác người. Thật căm phẫn, xót xa biết bao.


Tại nơi đây, tôi đã được học hỏi thêm quá nhiều thứ. Những điều học hỏi được của ngày hôm nay sẽ là bài học quý giá mà không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người sẽ giữ lấy nó để làm động lực phấn đấu học tập và làm việc thật tốt với quyết tâm cao độ vì không phải chỉ học cho riêng mình mà cho xã hội, cho Đất nước và cho những người anh dũng ngã xuống vì nền độc lập, tự do mà lớp trẻ như chúng tôi được thụ hưởng. 

Tháng 03 năm 2018

Bảo tàng chứng tích chiến tranh - Tp. Hồ Chí Minh